Xin chào các bạn!
Năm nay mình bước sang tuổi 25 - một cột mốc mình cảm thấy to lớn lắm, đánh dấu tuổi thanh xuân tươi đẹp rực rỡ nhất sắp sửa chậm dần lại để tiến dần về những năm tháng phía sau, những năm tháng không còn gọi là "thanh xuân" nữa. Có lẽ là do lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn, mình có dịp quan sát những người em xung quanh mình, người thì mới yêu tràn đầy hào hứng, người thì lo ngại 800 điều, người thì luôn nghĩ "Chắc mình chẳng yêu được ai đâu"... Lần gần đây nhất mình nói về chuyện tình yêu là lần trò chuyện với chị Trinh Phạm trên Snapchat, tuy nhiên thì lúc đó chưa đủ để diễn tả hết những gì mình muốn chia sẻ với các bạn. Đêm hôm đó mình đã nghĩ rằng mình cần phải có 1 bài blog chân thật nhất để chia sẻ với các bạn - có thể là những người chị, người bạn đã (sắp) hết thanh xuân non trẻ, có thể là những người em đang có rất nhiều nỗi niềm về tình yêu - những suy nghĩ của mình sau những năm tháng "thất bại" trên mặt trận tình cảm. Mình chỉ mong rằng những chia sẻ của mình sẽ là một chút cảm hứng để các bạn có thể suy ngẫm nhiều hơn về chuyện tình yêu - vốn dĩ là thứ chuyện vừa xinh đẹp, vừa đau đầu!
Mình bước vào tuổi 19 với sự dư âm về nỗi buồn tình cảm mình từng-cho-là-sâu-sắc của "mối tình đầu", chính vì vậy sau đó mình đã có một nỗi sợ rất lớn: sợ yêu, sợ chia tay và sợ phải trải qua sự đau khổ đó thêm 1 lần nữa. Những ai từng thất tình, dù với bất cứ lí do gì thì cũng đều hiểu, thứ cảm giác đó nó nghẹn chặt trong tim, nó khiến mình khó thở, nó khiến mình đau đớn, thực sự mình đã rất sợ. Mình còn dặn bản thân hồi đó rằng những năm tháng sắp tới (thời gian học Đại học) đừng yêu ai mà chỉ lo học thôi, mình phải quan tâm đến sự nghiệp, không yêu cũng chẳng sao nhưng không có sự nghiệp thì không thể được. Mình đã cứng nhắc đến nỗi bất cứ người con trai nào có ý tiếp cận mình, mình đều dội cho một gáo nước lạnh đến mức muốn đóng băng ngay từ khi cái ý định đó còn chưa quá rõ rệt khiến chẳng ai dám lại gần mình =)) Những ngày đầu tuổi 20, mình đã gặp người mà sau này trở thành bạn trai cũ của mình, là người ảnh hưởng đến mình nhiều nhất, là người mình từng dành nhiều tình cảm nhất, mối nhân duyên ấy là bắt buộc "phải có" trong cuộc đời mình, nếu không phải người đó, mình bây giờ cũng không phải mình của hiện tại. Nhưng mình của những năm tháng thanh xuân đó không có những suy nghĩ như bây giờ, mình đã một lần nữa để bản thân rơi vào trạng thái đau khổ. Mình luôn nghĩ đau khổ của mình là do người khác gây ra, nhưng đến bây giờ mình mới thấy rằng là chính mình đã lựa chọn như thế, là do mình đã cho người ta cơ hội đối xử với mình như thế. Sau khi chuyện tình cảm đó kết thúc + giai đoạn "hậu kỳ", mình cũng lại một lần nữa đóng cửa trái tim, mình sợ phải bắt đầu một mối quan hệ kinh khủng, đang an yên vui tươi, tự nhiên bị thất tình rụng bao nhiêu là tóc!!! Mình lại là type người hay suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đi nghĩ lại vì vậy chuyện thất tình "ám quẻ" mình rất lâu. Những tháng cuối của tuổi 24, mình mới một lần nữa dám mở cửa trái tim khi mình gặp một người mà mình mong rằng "Đây sẽ mối quan hệ dài lâu chắc chắn" thì hô hô, quá tam ba bận, lại một vở "bi hài kịch" nữa diễn ra trong "đường tình duyên" của mình. Tuy nhiên thì với "kinh nghiệm" thất tình, mình cũng không mất nhiều thời gian để over nó hoàn toàn, âu cũng là do đã giác ngộ.
Cho đến bây giờ mình nghĩ mình đã kinh qua 300 kiếp nạn rồi :)) Với những tháng ngày thanh xuân tươi trẻ, rực rỡ nhưng cũng rất vật vã, đau khổ mình đã nhận ra 5 sai lầm mình đã mắc phải sau đây khiến cho đường tình duyên của mình đã lận đận còn lận đận hơn:
1. Đặt ra quá nhiều tiêu chuẩn"Cao từ 1m75 trở lên (mình đã cao gần 1m7 nên thấp hơn mình hoặc ngang ngang sao được), đẹp trai là một loại tài năng, ăn mặc có gu, có sự nghiệp riêng, có chí tiến thủ, hiền, ga lăng, gia đình đàng hoàng, điều kiện tương đương..." =))) Đấy, tiêu chuẩn của mình một thời rất rất dài. Bạn trai cũ của mình là người có 90% những tiêu chuẩn này nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chia tay bởi vì "tiêu chuẩn" đâu phải thước đo tình cảm. Lúc còn ít tuổi mộng mơ ai chẳng mong ước có bạn trai như các oppa Hàn Quốc hay soái ca ngôn tình gì đó, lúc lớn lên một chút gặp gỡ nhiều người hơn, tiêu chuẩn có thể thay đổi ít nhiều nhưng về cơ bản là vẫn phải có "tiêu chuẩn" đúng không? Mình nhận ra tiêu chuẩn chẳng qua chỉ là một thứ do mình tự đặt ra và bởi vì nó mình bị giới hạn rất nhiều. Mình để ý nhiều cặp đôi yêu nhau bền lâu, kết hôn với nhau, sống với nhau hạnh phúc hầu như ít ai là lấy đúng người trong mơ như cái tiêu chuẩn nguyên bản của mình, có người còn ngược lại hết, nhưng quan trọng là họ thấy hạnh phúc khi bên nhau. Trước đây mình là người đi theo chủ nghĩa hoàn hảo, nghĩa là mình tự phấn đấu cho mình tốt thì mình cũng muốn phải tìm được một người đàn ông tốt đúng ý mình xứng đôi với mình :)) Haha, bây giờ sang tuổi 25 nhận ra chẳng có tiêu chuẩn gì hết, "chỉ cần là đàn ông" =)))
Thật ra với mình, 2 chữ "đàn ông" nó bao gồm nhiều nghĩa hơn là từ chỉ "giới đực". "Chỉ cần là đàn ông" với mình cũng có nghĩa là người đàn ông nam tính, vững chắc, rộng lượng, có thể che chở, bảo vệ cho người phụ nữ của mình. Đàn ông chân chính có nhiều nhưng đàn ông đội lốt cũng chẳng ít. Mình nghĩ rằng khi 2 người hiểu nhau, phát ra những nguồn năng lượng hút nhau với mục đích cùng nhau sẻ chia, cùng nhau tạo nên niềm hạnh phúc thì lúc đó trái tim đã thuộc về nhau rồi, chứ chẳng có thứ "tiêu chuẩn" nào để đem ra quy chiếu được. Không cao lắm thì đi giày độn đế, ăn mặc chưa đẹp lắm thì chỉnh sau, nhiều râu thì cạo bla bla... mấy cái đó nó không phải thứ đánh giá con người. Hãy quan sát cái cách người đó đối xử với gia đình, bạn bè, những người xung quanh, động vật bạn có thể thấy cả tá tính cách hiển thị ra. Một người đàn ông nói với mình một câu mình thấy rất hay "Tìm kiếm thứ gì hoàn hảo khó hơn là tạo ra nó", hoàn toàn chính xác! Đừng đi tìm sự hoàn hảo có sẵn mà hãy cùng nhau tạo nên sự hoàn hảo. Đừng tìm một người mang hạnh phúc đến cho mình mà hãy tìm người cùng mình tạo nên và chia sẻ niềm hạnh phúc. Đừng đặt ra cho bản thân cái "tiêu chuẩn" để quy chiếu vào đó, giá trị của con người không đo bằng tiêu chuẩn mà quan trọng là người ta có thể làm được gì, người ta có giàu lòng thương yêu không...
2. Chia tay rồi quay lại n lần
Đây thực sự là sai lầm rất lớn của không ít các cô gái trong mối quan hệ tình cảm: nói từ "chia tay" rất nhiều lần, bực mình cũng đòi chia tay xong lại đòi quay lại, đến khi chia tay thật rồi cũng vẫn muốn níu kéo, vẫn muốn quay lại. Mình cũng đã từng như thế, nghĩ lại thấy mình như một con điên! Có thể nói việc chia tay xong quay lại là một việc cực kỳ tối kỵ và rất xuẩn ngốc trong mối quan hệ, nó chính là cánh cửa để dẫn đến những nỗi đau kéo dài thêm. Trong cái giai đoạn "hậu kỳ" lằng nhằng đó, bạn rất dễ đánh mất bản thân bởi chính bạn còn chẳng biết bạn muốn gì, bạn là ai, mối quan hệ này sẽ tiếp tục như thế nào... Tình cảm thực sự phải xuất phát từ 2 phía, nếu một bên cố gắng níu giữ, một bên quyết tâm dừng lại sẽ chỉ khiến người níu giữ thêm đau khổ. Gương vỡ lại lành thì trên mặt gương cũng chằng chịt những vết nứt được chắp vá lại, nếu rơi thêm lần nữa chiếc gương sẽ vỡ vụn để những mảnh thuỷ tinh li ti ghim chặt vào tim, không thể nào hàn gắn lại được nữa.
Đó là một hối tiếc của mình trong những tháng năm thanh xuân rực rỡ mà nếu có thể quay lại, mình sẽ lựa chọn dứt khoát luôn và ngay, chỉ một lần. Mình biết rất nhiều cặp đôi ngoài kia cũng đã và đang trong tình trạng như vậy. Mình chỉ muốn khuyên chân thành một điều rằng: "Một khi từ "chia tay" được nói ra thì mối quan hệ đã rơi vào trạng thái không thể cứu vãn được rồi cho nên đừng tuỳ tiện nói ra từ ấy. Nếu 2 người có vấn đề gì thì hãy cùng nhau đối thoại để giải quyết, cùng xem xét xem có thể sửa chữa, thay đổi, tha thứ được không. Nếu câu trả lời là không sau khi đã suy nghĩ thấu đáo thì hãy dừng lại chứ đừng nói ra câu ấy vào thời điểm tức giận, mất lí trí bởi có thể sẽ hối hận rất nhiều đấy!"
3. Dành quá nhiều thời gian để oán hận, trách móc người khác
Vừa là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm: mình có trí nhớ khá tốt. Vì nhớ kỹ quá nhiều thứ + tính hay suy nghĩ vậy nên mình cảm thấy rất khó chấp nhận, rất khó tha thứ, rất khó buông bỏ khi nghĩ đến những chuyện cũ, dù là kỷ niệm đẹp hay những nỗi đau. Mình đã dành quá nhiều thời gian để oán hận, để trách móc bạn trai cũ, luôn tự hỏi hàng trăm nghìn lần tại sao người đó lại đối xử với mình như vậy, tại sao mình đã yêu người ta như thế, đã tốt với người ta như thế, người ta lại có thể làm vậy với mình? Càng nghĩ nhiều càng thấy ấm ức, càng thấy mình đáng thương, ôi một cô gái tốt như mình mà anh ta có thể làm thế hả, trời ơi đúng là một gã tồi bla bla + 800 "lời nguyền" mình dành cho anh ta =)) Giờ nghĩ lại thấy mình mới đúng là một con điên thực sự! Chúng ta luôn có xu hướng nghĩ rằng đau khổ của mình là do người khác gây ra mà quên mất rằng nếu chúng ta không cho họ cơ hội làm điều đó thì họ cũng chẳng thể tác động gì được. Cho nên căn bản đau khổ của mình cũng là do chính mình tạo ra.
Bạn nghĩ rằng mình không tha thứ cho người đó, mình oán hận, căm ghét người đó thì người ta sẽ thấy hối hận, đau khổ, bị dằn vặt hả? Đàn ông chân chính có lương tâm thì may ra thỉnh thoảng có nghĩ lại sẽ có chút gì đó thấy có lỗi chứ đàn ông đội lốt thì chẳng bao giờ cảm thấy gì đâu! Cho nên, việc oán hận, trách móc không ảnh hưởng gì đến người ta cả mà chỉ ảnh hưởng đến mình thôi. Thật ra ngay cả khi bản thân đã quyết định buông bỏ, quyết định tha thứ thì điều ấy cũng chỉ là cho mình. Mình đâu cần nói cho người ta "Ê, tôi tha thứ cho anh rồi!", người ta chẳng quan tâm đâu :)) Hơn nữa, oán hận, trách móc chỉ tạo ra những nguồn năng lượng tiêu cực. Nó sẽ khiến cuộc sống của bạn u ám, bạn chẳng thể tỉnh táo để nhìn rõ mọi sự trước mắt, rồi chính nó sẽ tạo ra thêm những đau khổ tiếp nối nữa cho bạn. Vì sao những chuyện tồi tệ thường xảy ra trong cùng một khoảng thời gian ngắn? Đó là bởi vì bạn đã không kiểm soát được năng lượng sân hận, năng lượng tiêu cực khi nó mới nhen nhóm, vì vậy mà nó có cơ hội lan rộng hơn, tạo ra nhiều chuyện không vui hơn. Đừng dành những tháng năm thanh xuân ít ỏi để oán hận, trách móc, căm ghét ai đó. Hãy sống thật vui vẻ, tích cực, để thời gian đó mà đọc sách (cái này khuyên chân thành đó, đọc sách nhiều vào, nếu mà mình có thể quay lại những năm tháng ấy mình sẽ đọc nhiều sách hơn, đọc sách là cả bầu trời tri thức, giúp mình giác ngộ rất nhiều), đi chơi, khám phá chính bản thân mình...
4. Không cởi mở
Nếu là những bạn gái tiếp xúc với mình, mình rất chân thành và cởi mở chia sẻ những suy nghĩ của mình nhưng nếu là con trai thì mình mặc định là giữ khoảng cách sau khi não bộ của mình xử lí những thông tin về "tiêu chuẩn" như mục 1 mình có nói đến. Mình sợ hãi quá nhiều thứ, sợ bắt đầu, sợ kết thúc, sợ phải đau khổ. Mình sợ những đêm thao thức ôm nỗi nhớ những kỷ niệm cũ, mình sợ một thoáng nào đấy mình lại nhớ đến người cũ rồi nước mắt lại tuôn rơi, mình sợ những quãng thời gian chán chường, trống rỗng... Chính vì thế, mình không thể mở lòng với người khác giới, không thể cho người khác cơ hội để có thể hiểu mình suốt một thời gian dài. Sau mối tình thứ nhất, phải 4 năm sau mình mới chính thức có mối tình thứ 2. Sau mối tình thứ 2, phải hơn 2 năm mình mới mở lòng với người tiếp theo.
Khi 24 tuổi, mình từng mở lòng với một người khiến mình tin tưởng nhưng thực sự sâu thẳm trong mình vẫn có nhiều điều sợ hãi. Vì thế, mối quan hệ cũng chẳng thể đi tới đâu. Một thời gian ngắn sau đó mình cũng đã thấy buồn, cũng đã oán hận và trách móc, tuy nhiên mình lại thầm cám ơn mối quan hệ đó bởi nhờ nó mình nhận ra bản thân mình phải thay đổi cách nhìn, trở nên vui tươi, cởi mở hơn với những người khác giới xung quanh. (Gửi người đó nếu có đọc đến đoạn này: Đừng nghĩ rằng bản thân mình vô tội nhé!) Cởi mở ở đây không có nghĩa là dễ dãi mà đơn giản là mở rộng network của mình ra thôi. Đừng tự tạo cho mình những giới hạn nào đó. Cứ quen biết thêm mọi người, cứ chia sẻ một phần về mình, nếu cảm thấy bắt sóng năng lượng của nhau thì tiếp tục trò chuyện để trở nên thân thiết hơn, biết đâu mình lại có một người bạn tốt, người anh em tốt và biết đâu sau này mình sẽ quen thêm với anh em trai, bạn bè, đồng nghiệp gì đó của người ta thì sao và biết đâu một trong số đó sẽ là người đàn ông của mình?
5. Quên mất mục đích nguyên bản của tình yêu: được hiểu và được hạnh phúc
Con gái khi yêu thường mong đợi rất nhiều điều và hầu như thì ai cũng nghĩ mình sẽ kết hôn với người mình đang hẹn hò để rồi lại phải nghĩ quá nhiều thứ. Có người còn nghĩ đằng nào cũng lấy người này thì phải chịu đựng, nhẫn nhịn từ bây giờ này nọ. Khi hẹn hò với một người, mình nghĩ đến một mối quan hệ lâu dài nhưng không nghĩ đến chuyện kết hôn vội, một phần vì tính mình thích tự do, không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân khi còn trẻ. Mình và bạn trai cũ của mình chia tay vì không hợp nhau, mình đã thấy điều đó nhiều lần nhưng bản thân lại không thể dứt ra. Mình luôn nghĩ mình có thể thay đổi được những điểm mình chưa hài lòng về người đó. Nhiều lần sự vô tâm của người đó khiến mình thấy buồn và tủi thân thế nhưng mình lại vẫn cảm thấy muốn ở bên người đó, không hiểu sao mình lại ngốc nghếch đến thế. Có lẽ phần nhiều vì 90% đạt tiêu chuẩn kia chăng?
Những ngày tháng hiện tại ở tuổi 25, mình không còn sợ gì cả. Mình không sợ phải bắt đầu một mối quan hệ, không đặt ra những tiêu chuẩn cứng nhắc, không "bế quan toả cảng" trái tim nữa. Mình cởi mở hơn, thân thiện hơn (không dội nước lạnh nữa haha), dám thử những thứ khác đi... Nếu thất tình lần nữa thì chắc mình cũng sẽ quên ngay trong mấy nốt nhạc =)) Mình rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình: có dream job mà rất nhiều người mong ước, có gia đình yêu thương, có nhiều người bạn tốt, đáng yêu, có #GreenFam luôn bên cạnh, có tài chính để làm những thứ mình thích và quan trọng nhất là biết chính xác mục đích của cuộc đời mình là gì: là chính mình; tạo nên và chia sẻ những giá trị tốt đẹp và được hạnh phúc! Những lỗi sai mình từng mắc phải cũng là những bài học để mình trưởng thành hơn và chính nó tạo nên mình ngày của ngày hôm nay. Các bạn đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ hãy cứ yêu đi, đừng sợ hãi gì nhưng phải biết trân trọng giá trị của bản thân. Mình mong các bạn học được nhiều điều và luôn hạnh phúc!
Để kết lại bài viết này, mình xin được trích dẫn một đoạn trong cuốn "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Hae Min:
"Chuyện yêu đương cũng phải nỗ lực như khi làm việc thì mới có thể gặp được nhân duyên.
Còn nếu mãi chờ đợi với suy nghĩ cứ sống đến một ngày nào đó cũng sẽ gặp được thôi thì sẽ rất muộn màng.
Không người thầy nào có thể giúp con người ta trưởng thành được nhiều như tình yêu.
Cũng không gì có thể cho ta biết rõ bản chất của mình là người như thế nào như tình yêu."
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này nhé!
Năm nay mình bước sang tuổi 25 - một cột mốc mình cảm thấy to lớn lắm, đánh dấu tuổi thanh xuân tươi đẹp rực rỡ nhất sắp sửa chậm dần lại để tiến dần về những năm tháng phía sau, những năm tháng không còn gọi là "thanh xuân" nữa. Có lẽ là do lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn, mình có dịp quan sát những người em xung quanh mình, người thì mới yêu tràn đầy hào hứng, người thì lo ngại 800 điều, người thì luôn nghĩ "Chắc mình chẳng yêu được ai đâu"... Lần gần đây nhất mình nói về chuyện tình yêu là lần trò chuyện với chị Trinh Phạm trên Snapchat, tuy nhiên thì lúc đó chưa đủ để diễn tả hết những gì mình muốn chia sẻ với các bạn. Đêm hôm đó mình đã nghĩ rằng mình cần phải có 1 bài blog chân thật nhất để chia sẻ với các bạn - có thể là những người chị, người bạn đã (sắp) hết thanh xuân non trẻ, có thể là những người em đang có rất nhiều nỗi niềm về tình yêu - những suy nghĩ của mình sau những năm tháng "thất bại" trên mặt trận tình cảm. Mình chỉ mong rằng những chia sẻ của mình sẽ là một chút cảm hứng để các bạn có thể suy ngẫm nhiều hơn về chuyện tình yêu - vốn dĩ là thứ chuyện vừa xinh đẹp, vừa đau đầu!
Trong suy nghĩ của mình, tuổi thanh xuân rực rỡ nhất là từ 19-24 tuổi. Không hiểu sao mình cảm giác 18 tuổi vẫn là tuổi niên thiếu, tuổi đó giống như cố gắng chứng minh bản thân đã là "người trưởng thành" nhưng chẳng phải chút nào. Bước sang tuổi 19 mới thấy rằng chẳng mấy mà bước vào những năm tháng 20, có lẽ vậy mà biết "trân trọng" những năm tháng thanh xuân hơn, nhưng nhiều khi cũng quên mất điều đó!
Mình bước vào tuổi 19 với sự dư âm về nỗi buồn tình cảm mình từng-cho-là-sâu-sắc của "mối tình đầu", chính vì vậy sau đó mình đã có một nỗi sợ rất lớn: sợ yêu, sợ chia tay và sợ phải trải qua sự đau khổ đó thêm 1 lần nữa. Những ai từng thất tình, dù với bất cứ lí do gì thì cũng đều hiểu, thứ cảm giác đó nó nghẹn chặt trong tim, nó khiến mình khó thở, nó khiến mình đau đớn, thực sự mình đã rất sợ. Mình còn dặn bản thân hồi đó rằng những năm tháng sắp tới (thời gian học Đại học) đừng yêu ai mà chỉ lo học thôi, mình phải quan tâm đến sự nghiệp, không yêu cũng chẳng sao nhưng không có sự nghiệp thì không thể được. Mình đã cứng nhắc đến nỗi bất cứ người con trai nào có ý tiếp cận mình, mình đều dội cho một gáo nước lạnh đến mức muốn đóng băng ngay từ khi cái ý định đó còn chưa quá rõ rệt khiến chẳng ai dám lại gần mình =)) Những ngày đầu tuổi 20, mình đã gặp người mà sau này trở thành bạn trai cũ của mình, là người ảnh hưởng đến mình nhiều nhất, là người mình từng dành nhiều tình cảm nhất, mối nhân duyên ấy là bắt buộc "phải có" trong cuộc đời mình, nếu không phải người đó, mình bây giờ cũng không phải mình của hiện tại. Nhưng mình của những năm tháng thanh xuân đó không có những suy nghĩ như bây giờ, mình đã một lần nữa để bản thân rơi vào trạng thái đau khổ. Mình luôn nghĩ đau khổ của mình là do người khác gây ra, nhưng đến bây giờ mình mới thấy rằng là chính mình đã lựa chọn như thế, là do mình đã cho người ta cơ hội đối xử với mình như thế. Sau khi chuyện tình cảm đó kết thúc + giai đoạn "hậu kỳ", mình cũng lại một lần nữa đóng cửa trái tim, mình sợ phải bắt đầu một mối quan hệ kinh khủng, đang an yên vui tươi, tự nhiên bị thất tình rụng bao nhiêu là tóc!!! Mình lại là type người hay suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đi nghĩ lại vì vậy chuyện thất tình "ám quẻ" mình rất lâu. Những tháng cuối của tuổi 24, mình mới một lần nữa dám mở cửa trái tim khi mình gặp một người mà mình mong rằng "Đây sẽ mối quan hệ dài lâu chắc chắn" thì hô hô, quá tam ba bận, lại một vở "bi hài kịch" nữa diễn ra trong "đường tình duyên" của mình. Tuy nhiên thì với "kinh nghiệm" thất tình, mình cũng không mất nhiều thời gian để over nó hoàn toàn, âu cũng là do đã giác ngộ.
Cho đến bây giờ mình nghĩ mình đã kinh qua 300 kiếp nạn rồi :)) Với những tháng ngày thanh xuân tươi trẻ, rực rỡ nhưng cũng rất vật vã, đau khổ mình đã nhận ra 5 sai lầm mình đã mắc phải sau đây khiến cho đường tình duyên của mình đã lận đận còn lận đận hơn:
1. Đặt ra quá nhiều tiêu chuẩn"Cao từ 1m75 trở lên (mình đã cao gần 1m7 nên thấp hơn mình hoặc ngang ngang sao được), đẹp trai là một loại tài năng, ăn mặc có gu, có sự nghiệp riêng, có chí tiến thủ, hiền, ga lăng, gia đình đàng hoàng, điều kiện tương đương..." =))) Đấy, tiêu chuẩn của mình một thời rất rất dài. Bạn trai cũ của mình là người có 90% những tiêu chuẩn này nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chia tay bởi vì "tiêu chuẩn" đâu phải thước đo tình cảm. Lúc còn ít tuổi mộng mơ ai chẳng mong ước có bạn trai như các oppa Hàn Quốc hay soái ca ngôn tình gì đó, lúc lớn lên một chút gặp gỡ nhiều người hơn, tiêu chuẩn có thể thay đổi ít nhiều nhưng về cơ bản là vẫn phải có "tiêu chuẩn" đúng không? Mình nhận ra tiêu chuẩn chẳng qua chỉ là một thứ do mình tự đặt ra và bởi vì nó mình bị giới hạn rất nhiều. Mình để ý nhiều cặp đôi yêu nhau bền lâu, kết hôn với nhau, sống với nhau hạnh phúc hầu như ít ai là lấy đúng người trong mơ như cái tiêu chuẩn nguyên bản của mình, có người còn ngược lại hết, nhưng quan trọng là họ thấy hạnh phúc khi bên nhau. Trước đây mình là người đi theo chủ nghĩa hoàn hảo, nghĩa là mình tự phấn đấu cho mình tốt thì mình cũng muốn phải tìm được một người đàn ông tốt đúng ý mình xứng đôi với mình :)) Haha, bây giờ sang tuổi 25 nhận ra chẳng có tiêu chuẩn gì hết, "chỉ cần là đàn ông" =)))
Thật ra với mình, 2 chữ "đàn ông" nó bao gồm nhiều nghĩa hơn là từ chỉ "giới đực". "Chỉ cần là đàn ông" với mình cũng có nghĩa là người đàn ông nam tính, vững chắc, rộng lượng, có thể che chở, bảo vệ cho người phụ nữ của mình. Đàn ông chân chính có nhiều nhưng đàn ông đội lốt cũng chẳng ít. Mình nghĩ rằng khi 2 người hiểu nhau, phát ra những nguồn năng lượng hút nhau với mục đích cùng nhau sẻ chia, cùng nhau tạo nên niềm hạnh phúc thì lúc đó trái tim đã thuộc về nhau rồi, chứ chẳng có thứ "tiêu chuẩn" nào để đem ra quy chiếu được. Không cao lắm thì đi giày độn đế, ăn mặc chưa đẹp lắm thì chỉnh sau, nhiều râu thì cạo bla bla... mấy cái đó nó không phải thứ đánh giá con người. Hãy quan sát cái cách người đó đối xử với gia đình, bạn bè, những người xung quanh, động vật bạn có thể thấy cả tá tính cách hiển thị ra. Một người đàn ông nói với mình một câu mình thấy rất hay "Tìm kiếm thứ gì hoàn hảo khó hơn là tạo ra nó", hoàn toàn chính xác! Đừng đi tìm sự hoàn hảo có sẵn mà hãy cùng nhau tạo nên sự hoàn hảo. Đừng tìm một người mang hạnh phúc đến cho mình mà hãy tìm người cùng mình tạo nên và chia sẻ niềm hạnh phúc. Đừng đặt ra cho bản thân cái "tiêu chuẩn" để quy chiếu vào đó, giá trị của con người không đo bằng tiêu chuẩn mà quan trọng là người ta có thể làm được gì, người ta có giàu lòng thương yêu không...
2. Chia tay rồi quay lại n lần
Đây thực sự là sai lầm rất lớn của không ít các cô gái trong mối quan hệ tình cảm: nói từ "chia tay" rất nhiều lần, bực mình cũng đòi chia tay xong lại đòi quay lại, đến khi chia tay thật rồi cũng vẫn muốn níu kéo, vẫn muốn quay lại. Mình cũng đã từng như thế, nghĩ lại thấy mình như một con điên! Có thể nói việc chia tay xong quay lại là một việc cực kỳ tối kỵ và rất xuẩn ngốc trong mối quan hệ, nó chính là cánh cửa để dẫn đến những nỗi đau kéo dài thêm. Trong cái giai đoạn "hậu kỳ" lằng nhằng đó, bạn rất dễ đánh mất bản thân bởi chính bạn còn chẳng biết bạn muốn gì, bạn là ai, mối quan hệ này sẽ tiếp tục như thế nào... Tình cảm thực sự phải xuất phát từ 2 phía, nếu một bên cố gắng níu giữ, một bên quyết tâm dừng lại sẽ chỉ khiến người níu giữ thêm đau khổ. Gương vỡ lại lành thì trên mặt gương cũng chằng chịt những vết nứt được chắp vá lại, nếu rơi thêm lần nữa chiếc gương sẽ vỡ vụn để những mảnh thuỷ tinh li ti ghim chặt vào tim, không thể nào hàn gắn lại được nữa.
Đó là một hối tiếc của mình trong những tháng năm thanh xuân rực rỡ mà nếu có thể quay lại, mình sẽ lựa chọn dứt khoát luôn và ngay, chỉ một lần. Mình biết rất nhiều cặp đôi ngoài kia cũng đã và đang trong tình trạng như vậy. Mình chỉ muốn khuyên chân thành một điều rằng: "Một khi từ "chia tay" được nói ra thì mối quan hệ đã rơi vào trạng thái không thể cứu vãn được rồi cho nên đừng tuỳ tiện nói ra từ ấy. Nếu 2 người có vấn đề gì thì hãy cùng nhau đối thoại để giải quyết, cùng xem xét xem có thể sửa chữa, thay đổi, tha thứ được không. Nếu câu trả lời là không sau khi đã suy nghĩ thấu đáo thì hãy dừng lại chứ đừng nói ra câu ấy vào thời điểm tức giận, mất lí trí bởi có thể sẽ hối hận rất nhiều đấy!"
3. Dành quá nhiều thời gian để oán hận, trách móc người khác
Vừa là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm: mình có trí nhớ khá tốt. Vì nhớ kỹ quá nhiều thứ + tính hay suy nghĩ vậy nên mình cảm thấy rất khó chấp nhận, rất khó tha thứ, rất khó buông bỏ khi nghĩ đến những chuyện cũ, dù là kỷ niệm đẹp hay những nỗi đau. Mình đã dành quá nhiều thời gian để oán hận, để trách móc bạn trai cũ, luôn tự hỏi hàng trăm nghìn lần tại sao người đó lại đối xử với mình như vậy, tại sao mình đã yêu người ta như thế, đã tốt với người ta như thế, người ta lại có thể làm vậy với mình? Càng nghĩ nhiều càng thấy ấm ức, càng thấy mình đáng thương, ôi một cô gái tốt như mình mà anh ta có thể làm thế hả, trời ơi đúng là một gã tồi bla bla + 800 "lời nguyền" mình dành cho anh ta =)) Giờ nghĩ lại thấy mình mới đúng là một con điên thực sự! Chúng ta luôn có xu hướng nghĩ rằng đau khổ của mình là do người khác gây ra mà quên mất rằng nếu chúng ta không cho họ cơ hội làm điều đó thì họ cũng chẳng thể tác động gì được. Cho nên căn bản đau khổ của mình cũng là do chính mình tạo ra.
Bạn nghĩ rằng mình không tha thứ cho người đó, mình oán hận, căm ghét người đó thì người ta sẽ thấy hối hận, đau khổ, bị dằn vặt hả? Đàn ông chân chính có lương tâm thì may ra thỉnh thoảng có nghĩ lại sẽ có chút gì đó thấy có lỗi chứ đàn ông đội lốt thì chẳng bao giờ cảm thấy gì đâu! Cho nên, việc oán hận, trách móc không ảnh hưởng gì đến người ta cả mà chỉ ảnh hưởng đến mình thôi. Thật ra ngay cả khi bản thân đã quyết định buông bỏ, quyết định tha thứ thì điều ấy cũng chỉ là cho mình. Mình đâu cần nói cho người ta "Ê, tôi tha thứ cho anh rồi!", người ta chẳng quan tâm đâu :)) Hơn nữa, oán hận, trách móc chỉ tạo ra những nguồn năng lượng tiêu cực. Nó sẽ khiến cuộc sống của bạn u ám, bạn chẳng thể tỉnh táo để nhìn rõ mọi sự trước mắt, rồi chính nó sẽ tạo ra thêm những đau khổ tiếp nối nữa cho bạn. Vì sao những chuyện tồi tệ thường xảy ra trong cùng một khoảng thời gian ngắn? Đó là bởi vì bạn đã không kiểm soát được năng lượng sân hận, năng lượng tiêu cực khi nó mới nhen nhóm, vì vậy mà nó có cơ hội lan rộng hơn, tạo ra nhiều chuyện không vui hơn. Đừng dành những tháng năm thanh xuân ít ỏi để oán hận, trách móc, căm ghét ai đó. Hãy sống thật vui vẻ, tích cực, để thời gian đó mà đọc sách (cái này khuyên chân thành đó, đọc sách nhiều vào, nếu mà mình có thể quay lại những năm tháng ấy mình sẽ đọc nhiều sách hơn, đọc sách là cả bầu trời tri thức, giúp mình giác ngộ rất nhiều), đi chơi, khám phá chính bản thân mình...
4. Không cởi mở
Nếu là những bạn gái tiếp xúc với mình, mình rất chân thành và cởi mở chia sẻ những suy nghĩ của mình nhưng nếu là con trai thì mình mặc định là giữ khoảng cách sau khi não bộ của mình xử lí những thông tin về "tiêu chuẩn" như mục 1 mình có nói đến. Mình sợ hãi quá nhiều thứ, sợ bắt đầu, sợ kết thúc, sợ phải đau khổ. Mình sợ những đêm thao thức ôm nỗi nhớ những kỷ niệm cũ, mình sợ một thoáng nào đấy mình lại nhớ đến người cũ rồi nước mắt lại tuôn rơi, mình sợ những quãng thời gian chán chường, trống rỗng... Chính vì thế, mình không thể mở lòng với người khác giới, không thể cho người khác cơ hội để có thể hiểu mình suốt một thời gian dài. Sau mối tình thứ nhất, phải 4 năm sau mình mới chính thức có mối tình thứ 2. Sau mối tình thứ 2, phải hơn 2 năm mình mới mở lòng với người tiếp theo.
Khi 24 tuổi, mình từng mở lòng với một người khiến mình tin tưởng nhưng thực sự sâu thẳm trong mình vẫn có nhiều điều sợ hãi. Vì thế, mối quan hệ cũng chẳng thể đi tới đâu. Một thời gian ngắn sau đó mình cũng đã thấy buồn, cũng đã oán hận và trách móc, tuy nhiên mình lại thầm cám ơn mối quan hệ đó bởi nhờ nó mình nhận ra bản thân mình phải thay đổi cách nhìn, trở nên vui tươi, cởi mở hơn với những người khác giới xung quanh. (Gửi người đó nếu có đọc đến đoạn này: Đừng nghĩ rằng bản thân mình vô tội nhé!) Cởi mở ở đây không có nghĩa là dễ dãi mà đơn giản là mở rộng network của mình ra thôi. Đừng tự tạo cho mình những giới hạn nào đó. Cứ quen biết thêm mọi người, cứ chia sẻ một phần về mình, nếu cảm thấy bắt sóng năng lượng của nhau thì tiếp tục trò chuyện để trở nên thân thiết hơn, biết đâu mình lại có một người bạn tốt, người anh em tốt và biết đâu sau này mình sẽ quen thêm với anh em trai, bạn bè, đồng nghiệp gì đó của người ta thì sao và biết đâu một trong số đó sẽ là người đàn ông của mình?
5. Quên mất mục đích nguyên bản của tình yêu: được hiểu và được hạnh phúc
Con gái khi yêu thường mong đợi rất nhiều điều và hầu như thì ai cũng nghĩ mình sẽ kết hôn với người mình đang hẹn hò để rồi lại phải nghĩ quá nhiều thứ. Có người còn nghĩ đằng nào cũng lấy người này thì phải chịu đựng, nhẫn nhịn từ bây giờ này nọ. Khi hẹn hò với một người, mình nghĩ đến một mối quan hệ lâu dài nhưng không nghĩ đến chuyện kết hôn vội, một phần vì tính mình thích tự do, không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân khi còn trẻ. Mình và bạn trai cũ của mình chia tay vì không hợp nhau, mình đã thấy điều đó nhiều lần nhưng bản thân lại không thể dứt ra. Mình luôn nghĩ mình có thể thay đổi được những điểm mình chưa hài lòng về người đó. Nhiều lần sự vô tâm của người đó khiến mình thấy buồn và tủi thân thế nhưng mình lại vẫn cảm thấy muốn ở bên người đó, không hiểu sao mình lại ngốc nghếch đến thế. Có lẽ phần nhiều vì 90% đạt tiêu chuẩn kia chăng?
Mình đã quên mất mục đích nguyên bản của tình yêu là sẻ chia, được thấu hiểu và được hạnh phúc. Yêu mà cứ buồn, cứ khổ thế thì gọi gì là yêu? Đó chỉ là "gánh nặng" mà thôi! Mình phải biết trân trọng chính mình, tôn trọng giá trị của bản thân mình chứ tại sao lại dành tình cảm cho một người đàn ông không còn coi trọng tình yêu của mình nữa. Trách người ta không thể nói ra trước nhưng đáng ra phải trách bản thân đã ngốc nghếch, nhu nhược. Giờ thì bản thân mình đã hiểu rất rõ những căn nguyên đó rồi! "Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời. Yêu thương ai là phải làm cho người đó bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực" - Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã nói. Nếu một mối quan hệ mà cả hai chỉ thấy mệt mỏi, thấy buồn lòng vì nhau mà chẳng thể đổi thay, chẳng thể cố gắng cùng nhau nữa thì hãy nghĩ đến chuyện dừng lại. Lúc đó dừng lại mọi chuyện nhẹ nhàng, sau này ít ra vẫn còn nhìn mặt nhau được chứ càng để lâu càng thêm đau khổ, dù mọi chuyện kết thúc cũng không thể bình thường với nhau được nữa, duyên kiếp này đã hết nhưng biết đâu lại mang nợ với nhau kiếp sau.
Những ngày tháng hiện tại ở tuổi 25, mình không còn sợ gì cả. Mình không sợ phải bắt đầu một mối quan hệ, không đặt ra những tiêu chuẩn cứng nhắc, không "bế quan toả cảng" trái tim nữa. Mình cởi mở hơn, thân thiện hơn (không dội nước lạnh nữa haha), dám thử những thứ khác đi... Nếu thất tình lần nữa thì chắc mình cũng sẽ quên ngay trong mấy nốt nhạc =)) Mình rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình: có dream job mà rất nhiều người mong ước, có gia đình yêu thương, có nhiều người bạn tốt, đáng yêu, có #GreenFam luôn bên cạnh, có tài chính để làm những thứ mình thích và quan trọng nhất là biết chính xác mục đích của cuộc đời mình là gì: là chính mình; tạo nên và chia sẻ những giá trị tốt đẹp và được hạnh phúc! Những lỗi sai mình từng mắc phải cũng là những bài học để mình trưởng thành hơn và chính nó tạo nên mình ngày của ngày hôm nay. Các bạn đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ hãy cứ yêu đi, đừng sợ hãi gì nhưng phải biết trân trọng giá trị của bản thân. Mình mong các bạn học được nhiều điều và luôn hạnh phúc!
Để kết lại bài viết này, mình xin được trích dẫn một đoạn trong cuốn "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Hae Min:
"Chuyện yêu đương cũng phải nỗ lực như khi làm việc thì mới có thể gặp được nhân duyên.
Còn nếu mãi chờ đợi với suy nghĩ cứ sống đến một ngày nào đó cũng sẽ gặp được thôi thì sẽ rất muộn màng.
Không người thầy nào có thể giúp con người ta trưởng thành được nhiều như tình yêu.
Cũng không gì có thể cho ta biết rõ bản chất của mình là người như thế nào như tình yêu."
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này nhé!
Nhận xét
Đăng nhận xét