NOTE & VBLOG // Every Moment with Hoi An Shined

Mọi giây phút bên Hội An đều toả sáng

Nếu các bạn có xem phim Goblin của Gong Yoo và Kim Go Eun thì câu nói của "chú yêu tinh" ngàn năm tuổi "Mọi giây phút bên em đều toả sáng" chắc hẳn sẽ gây ấn tượng với bạn nhỉ? "Toả sáng" là một từ quá đẹp, bởi vì "em" là tia nắng sưởi ấm trái tim, bởi vì "em" tràn đầy năng lượng, vì "em" mang lại những niềm hạnh phúc ngọt ngào. Mình đã sử dụng lại câu này nhưng thay "em" bằng một thành phố nhỏ mình rất đỗi thương yêu, đó chính là Hội An.


Đây là lần thứ 3 mình đến Hội An, lần gần nhất cách đây 16 tháng trước (tháng 10/2015). Dù là lần 3 hay lần bao nhiêu đi chăng nữa, có lẽ mình vẫn mãi yêu nơi này, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, phố vẫn cổ kính với những mảng tường vàng, những ngôi nhà thấp thấp, những chiếc đèn lồng sắc màu, mùi trầm hương nghi ngút từ những ngôi chùa... Lần trước mình đến Hội An đúng dịp Rằm nên ra chỗ Chùa Cầu gần sông rất nhiều người thả hoa đăng cầu nguyện, mình lúc đó cũng đã nguyện ước sẽ gặp được ý trung nhân của cuộc đời và thầm nghĩ rằng cho đến khi gặp được người đó, mình sẽ không tạm thời không quay lại Hội An nữa. Nhưng mấy tháng trước nghĩ lại: "Ơ, thế chẳng lẽ nếu cả đời này không gặp được người đó thì khỏi đi Hội An hả?". Thế là dẹp hết mấy cái "thầm nghĩ" trẻ con kia đi, mình phải sống cuộc đời của mình, làm những gì mình thích, không việc gì phải giới hạn bản thân như thế :)) Vậy là nhân chuyến công tác Đà Nẵng, mình đã dành thêm 3 ngày 2 đêm để ở Hội An.



Nhiều người hỏi mình Hội An có gì mà mình lại yên đến thế nhưng thực sự mình nghĩ cũng không có lí do gì đặc biệt cả, đơn giản chỉ là yêu, là vì nguồn năng lượng tương thích với nhau. Những lần đến Hội An, mình rất hạnh phúc! Hội An cũng yêu thương mình thật nhiều, luôn cho mình thời tiết lý tưởng, được gặp những con người dễ mến. Những con phố nhỏ Trần Phú, Nguyễn Thái Học, Lê Lợi... ngang dọc với tấp nập hàng quán; những rặng hoa giấy màu hồng từ tầng 2 những ngôi nhà; những quán cafe xinh xắn view ra con phố đông đúc; những dãy đèn lồng thắp sáng lòng phố cổ... chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến lòng nhẹ bâng và bất giác trên môi nở nụ cười. Mình yêu cái sự bình dị ấy biết bao! Dù là lúc 17 tuổi trong vắt, lúc 23 tuổi rạng rỡ hay giờ sang tuổi 25 trưởng thành hơn nhiều thì Hội An vẫn ở đó, đón mình vào lòng, nghe những tâm tình của mình!


Ở Hội An thích nhất là di chuyển bằng xe đạp. Chỉ 20k một ngày chẳng cần đặt cọc người Hội An vẫn cho bạn thuê thoải mái. Thành phố nhỏ nên đi xe đạp rất tiện, được đi hẳn vào trong phố cổ (có giờ cấm xe máy), sâu trong mọi ngóc ngách.

Chùa Cầu


Biển An Bàng

Phần lớn thời gian mình đều dành để chơi trong phố cổ còn đâu có 1 buổi chiều là đi biển An Bàng. Trước đây người ta hay nhắc đến biển Cửa Đại nhưng hiện giờ Cửa Đại bị xâm lấn nên bãi biển không còn đẹp như xưa, nếu tắm còn có thể nguy hiểm vì sóng lớn, người cũng thưa thớt. Vì vậy mình được recommend đi biển An Bàng, chỉ cách phố cổ khoảng 4-5km, đi taxi hơn 50k. An Bàng hiện ra trước mắt mình tuyệt đẹp, bờ biển dài, nước trong xanh, bãi cát mịn, gió lồng lộng. Chỉ đứng ngắm thôi cũng đủ làm trái tim xao động, mọi nỗi niềm đều tan biến (mặc dù mình cũng chẳng có nỗi niềm gì), khiến mình cười đầy hạnh phúc! Mình không thích tắm biển, mình chỉ thích đứng trên bờ ngắm thôi, thi thoảng đuổi nhau với sóng hay nghịch viết những dòng chữ lên cát, vậy thôi là mãn nguyện lắm rồi!
Hải sản xiên và steak ở Soul Kitchen 


Dọc biển có nhiều quán nhỏ xinh, người ta không hề chèo kéo khiến mình rất ấn tượng. Mình ghé một quán tên là Soul Kitchen do một bạn follower recommend cho. Quán cực xinh, có những chòi nhỏ với những chiếc gối vuông màu pastel nhã nhặn, view ra biển, bên trong có cỏ cây, có những dây đèn chăng lấp lánh, tối còn có cả nhạc live nữa đó! Ở đây có cả đồ Tây và đồ Việt, mấy món đặc sản Hội An cũng có nhưng với không gian này ăn kiểu Tây có vẻ hợp lý hơn, trung bình 250k/người cả đồ uống, giá rất vừa phải đúng không.
Chuối chiên quế và nước ép cam dứa ở White Marble Bar


Ở phố cổ thì vẫn là ăn vặt, dạo phố, chụp ảnh, ngồi cafe, đi shopping lặp đi lặp lại mà chưa có thấy chán. Thiết nghĩ nếu cả tuần như vậy thì cũng chán thật cho nên đi Hội An hợp lý nhất là ở 1-2 đêm. Bất cứ góc nào ở Hội An cũng đẹp, lên hình đẹp thế nào ở ngoài đẹp y chang vậy, lúc nào cũng khiến mình muốn giơ máy lên để ghi lại kẻo tiếc. Những quán cafe đẹp mình cũng đi gần hết, mỗi nơi một vẻ nhưng mình thích nhất là The Chef (Trần Phú) hay White Marble (Lê Lợi). The Chef ở tầng 2 (hay còn gọi là lầu 1) của một cửa hàng bán đồ lưu niệm. Bên trong quán cái gì cũng bằng gỗ mộc mạc, trên bàn điểm xuyến những bình hoa cúc vàng, bên ngoài có ban công đầy nắng với những rặng hoa giấy màu hồng và những chiếc đèn lồng vàng, đỏ. Đồ uống rất dễ chịu từ 25-50k cho nước trái cây, cocktails thì đắt hơn chút xíu. White Marble thì ở ngay mặt đường Lê Lợi đoạn gần sông, có tông vàng-xanh-trắng cho cảm giác nổi bật nhưng cũng rất dịu mắt. Ở đây có món chuối chiên quế ăn kèm với kem vani ngon muốn xỉu, 75k/đĩa hơi đắt nhưng mình cũng không thấy vấn đề gì, nước ép cam dứa cũng là món must-drink.


Bên ngoài quán White Marble Bar



Bên trong quán The Chef

Các bạn đọc blog của mình thì đều biết tính mình thích bình yên. Mình không thích tranh đấu, cũng không quan tâm nhiều người khác nghĩ về mình, mình chỉ muốn tập trung làm tốt những thứ mình thích, đem lại niềm hạnh phúc cho bản thân và những người xung quanh vậy thôi. Mình tin là mình thường gặp những điều may mắn là bởi vì mình toả ra năng lượng tích cực *trộm vía* Để mình kể cho các bạn nghe câu chuyện nhỏ ở Hội An rất dễ thương: Mình đi mua thêm sổ (hôm trước đó mình đã mua ở một quầy khác nhưng cần mua thêm) và gặp một cụ bà trông rất hiền từ bên vỉa hè. Mình ghé xem sổ, thấy một cuốn có câu rất hài "Anh đào ở đâu ra người tốt như em" (nhìn thì vui vui nhưng không định mua cuốn ấy vì mình thích kiểu bìa in tranh cơ) nên mình hỏi bà "Bà ơi cho con mượn cuốn này chụp hình được không ạ?". Bà cười rất tươi "Con cứ chụp đi, cứ thoải mái, không mua mà chụp cũng được" rồi bà còn vào trong nhà lấy thêm 1 thùng sổ ra cho mình chọn. Lúc đấy lòng mình thấy rất ấm áp còn đôi môi thì nở nụ cười thật tự nhiên, bởi vì mình hạnh phúc khi gặp được một người tốt.



Ở Hội An, tất cả mọi thứ thuộc về Hội An đều khiến con người ta thấy thân thương, thấy bình dị, thấy quen thuộc. Và thành phố nhỏ này sẽ mãi trong trái tim của mình. Bất cứ khi nào thấy nhớ Hội An, mình sẽ chạy đến nơi này, không cần có "ý trung nhân" nào cả. Bởi vì yêu chính là như thế!

Đây là vlog ghi lại những hình ảnh trong chuyến đi Hội An vừa rồi của mình, mời các bạn xem tại đây nhé:



Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi bài viết và video nhé!

Nhận xét